Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Biển trong ta

QĐND- 18 năm dành cho văn chương, giữ tự do cá nhân chủ nghĩa đến mức tối đa, vì một khát vọng cống hiến sáng tạo, số tuổi của tôi giờ đã gấp đôi lần thời thiếu nữ. Sống trung thực và lao động tận lực, ý thức về sự đóng góp, danh dự của công dân không muốn sống và chết nhạt nhòa, chính là tinh thần của lòng yêu nước. Trong mỗi chúng ta, nếu ai cũng có chất lính: Dấn thân, trung thực, quả cảm, vị tha, cuộc sống này sẽ đẹp lên sao lần!

Mùa hè, ở nhiều quốc gia, người ta thường đi nghỉ hè. Gọi là "nghỉ mát", thực tế phần đông tắm biển-tắm nắng, da sậm vì nắng. Tôi chưa cho mình kỳ nghỉ hè thực thụ nào, chỉ phối hợp khi có công việc xa Hà Nội. Không cần đứng trước biển, tôi vẫn có biển trong mình. Biển của trầm lắng và dữ dội, của êm đềm và khát khao, của gần gũi và mênh mông. Nằm bên Biển Đông, hơn 3000km bờ biển, giang sơn tôi nằm trong vòng ôm của biển.

Chẳng ai đi hết các đại dương trên thế giới, hay gần hơn, thấu trọn mọi hòn đảo của nước mình. Trước biển bao la, con người ta luôn thấy mình bé nhỏ.

Chưa và không biết khi nào tôi mới được ra Trường Sa. Nói đến Trường Sa, là nói đến cả Hoàng Sa nữa. Tôi đã thuộc ca khúc trữ tình dào dạt hùng tráng Nơi đảo xa và càng muốn hát lên, khi nghĩ đến những người lính giữ biển: "Lướt sóng con tàu mang tín hiệu trong lục địa/ Mắt em nhìn theo con tàu đi xa mãi/ Giữa nơi biển khơi đang nở rộ ngàn bông hoa san hô/ Cánh hoa đỏ thắm bao hy vọng anh gửi về tặng em/ Ơi ánh mắt em yêu như trời xanh như biển xanh trong nắng mới". Nhạc sĩ Thế Song đã viết tác phẩm này trong đất liền, khi chưa từng đến Trường Sa; "Nơi đảo xa" thành ca khúc để đời của ông, một bài hát hay hàng đầu về quần đảo linh nghiệm của giang san.

Trong bất tận sóng, lại cất lên giai điệu Tổ quốc: "Tôi nghe giai điệu giang san tôi/ Từ trong mong ước thăng bình/ Tôi nghe trong đoàn quân đi/ Tôi nghe trong lời bão tố". Nhạc sĩ Trần Tiến thấy: "Bốn ngàn năm đất nước gian nan", và tôi thương nước tôi, chưa lúc nào ngơi nghỉ. Thời bình, vẫn có liệt sĩ. Những người lính giữ biển là những cột mốc sống. Biển xanh, cờ đỏ giữ bằng máu xương bao thế hệ. Ý thức chủ quyền bờ cõi và hải phận phải kết quyện cùng lòng hàm ơn những người lính địa đầu biên cương, đầu sóng ngọn gió.

Trong số lính hải quân, hẳn nhiều người từ vùng quê có biển. Từ biển quê nhà ra hải đảo, xa lục địa, quanh năm bốn bề sóng gió, sứ mệnh-nhiệm vụ đặt lên lính biển, từ nhịp sống hàng ngày. Giữa sóng biển đã có sóng truyền hình, sóng điện thoại, sóng tình đồng bào, các đợt ra thăm, biểu diễn phục vụ của nhiều đoàn văn nghệ sĩ. Còn sóng bồi của lịch sử dựng nước, sóng tình ruột rà, sóng của khát vọng thương tình riêng làm động lực cho các anh chắc tay súng. Tôi nhớ những câu thơ của Thuận Hữu, nhà báo đã ra Trường Sa nhiều lần, sinh trưởng gần biển và rất yêu biển. Tâm hồn nhà thơ của ông dành ái tình cho biển qua tập thơ Biển gọi, ông viết cho lính biển bằng tình cảm trung thực của mình: "Khi lớn lên rồi đi xa quê hương/ Nhớ biển với nhớ đồi quá thể/ Tôi hiểu mình lớn khôn là thế/ Trong mỗi giọt máu đều mang tình nước và non".

"Máu chiến sĩ đỏ như quạ xuống tắm/ Máu có đổ nhưng nguyên lành màu đỏ/ giang sơn tự hào giữa gió lộng Biển Đông". Cờ trên tay, trên ngực, trên đỉnh hải đăng, trên đảo, trong tâm người lính, trong mỗi công dân yêu nước. Cờ luôn tung bay bất khuất hình ảnh ViệtNam thiêng giữa Biển Đông. "Có một lá cờ sơn hà giữa Biển Đông" là bài thơ khiến tôi xúc động khi xem tập san Thơ đêm 14-7 trên kênh H1. Tác giả là nhà thơ, nhà báo Nguyễn Trọng Văn-Trưởng ban Văn nghệ Đài PTTH Hà Nội. Tháng 4-2007, ông theo đoàn công tác trước hết của Thủ đô ra thăm Trường Sa và ngày 7-5-2013, sau hơn 6 năm, ông mới viết nên tác phẩm ý nghĩa này.

Với các thương binh-liệt sĩ, đâu phải chúng ta chỉ thấy áy náy, cảm giác nhớ ơn vào các dịp kỷ niệm, dào lên theo báo chí, ti vi tuyên truyền. Biển trong anh, trong em, trong mỗi người yêu nước. Bản đồ ViệtNam không chỉ hiện trên bản vẽ, mà khắc vào tâm trí, di truyền ý thức đời đời.

Con người sống không thể thiếu muối. Muối làm từ biển. Biển có vị của nước mắt. Dù không biết bơi, dù không thạo giỏi như kình ngư, những người trai của xứ sở sinh ra hàng triệu anh hùng, sinh ra Yết Kiêu, Dã Tượng, cũng có thể thành "thủy thủ" của những chuyến tàu khát vọng tự do, bình yên, trên lãnh hải Việt Nam ra quốc tế. Biển kết nối thế giới loài người và biển gọi mỗi chúng ta: "Biển bát ngát vì biển chứa muôn trời/ Trời của muôn con sông chảy về với biển". Thuận Hữu viết "Biển trong anh", là viết hộ cho tôi, cho những ai biết yêu biển ViệtNam, thấy biển chảy trong mình.

Biển mang màu hy vọng, thái hoà, biển trao tặng cho loài người bao thứ quà quý giá. Biển chẳng thể thiếu trong hành trình lịch sử và phát triển của ViệtNam, bởi lớp lớp chiến sĩ đã và đang chốt giữ biển ưng yêu nước. Những-cột mốc-sống kiêu dũng hiến tuổi xanh, cuộc đời, trao tặng Tổ quốc thanh xuân sẽ mãi mãi bất tử. Tràn ngập nhung nhớ, anh và em cùng hát: "Cánh chim chim báo bão bốn mùa về cùng anh vui ra khơi/ Nhắn về đất liền cánh buồm chở đầy tin yêu".

VI THÙY LINH


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét