Tùy vào cảnh ngộ của mỗi gia đình mà người nắm ngân quỹ gia đình có thể là vợ hay chồng
Chu đáo và tiện tặn hơn. Giải pháp chung cuộc mà anh chọn là hạn chế đưa tiền cho vợ để dành một khoản riêng để lúc cần không phải vay mượn ai. Mua sắm áo quần. Tôi chẳng quan hoài gì nhiều về vấn đề tiền bạc vì nghĩ nữ giới tính nết và chi tiêu dè sẻn hơn. Vậy mà từ ngày phân chia rạch ròi như thế.Mỹ phẩm. Chứ đàn ông mà giữ tiền vừa nặng gánh vừa bị tiếng rằng là ky bo. Bao lăm lương bổng đều đưa cho cô ấy. Nhưng theo các ông chồng - "Người nữ giới quán xuyến xài là tốt nhất vì họ giỏi tính tình. Sau đó mọi việc như cũ. Do vậy bao lăm lương. Còn chị lo ăn uống. Khổ lắm". Đến quản lý 100% Nhiều người chê anh Trọng Nghĩa là đàn ông gì mà lúc nào cũng tính nết chi li. Lẽ nào vì chuyện tiền nong mà gia đình tan đàn xẻ nghé nên tôi chịu thiệt để bảo vệ mái ấm gia đình".
Tiền tháng nào là gần như vừa đủ hay chỉ dư đôi chút nhưng vẫn có thể toàn vẹn cho cuộc sống gia đình. Cùng cảnh ngộ. Áo xống và các vật dụng khác trong gia đình. Nếu gặp một người chồng như vậy chắc có nhẽ chị không thể chịu đựng được lâu. Thích trò đỏ đen. Trước khi hôn phối anh là người tiêu hoang. Vợ anh xài tiền còn hơn cả chồng.
Chị dâu tằm cho biết: "Tôi rất vụng về trong việc ăn xài vì thế mà chồng tôi phải nhận lấy trọng trách ấy.
Nhưng anh lại phải gặp một cảnh huống dở khóc dở cười. Gặp ai chị cũng đều phàn nàn vì ông chồng mọn. Anh đành phải làm người đàn ông “đo lọ nước mắm.
Những ngày còn lại sống nhờ bên nội vài ngày. Còn hiện nay để được bằng chị bằng em nên vợ anh rất chịu chơi trong việc ăn tiêu.
Đếm củ dưa hành". Cùng quan điểm với chị Thư. Chuyện tiền nong. Vợ anh có cái "tội" là chạy theo mốt với các lý do nghe ra cũng khá thuyết phục: làm đẹp cho chồng mở mày mở mặt với bạn bè.
Anh Minh Quốc cũng phải chịu tiếng "Bùi Kiệm"
Depplus. Ăn chịu hàng quen. Vợ anh đi chợ mua quá số tiền ngoài dự định cũng chỉ vì: hôm nay cô bán rau ế quá nên em mua giùm. Vn/Theo Quỳnh Như (SGTT). Khi hết tiền thì ký sổ nợ. Đằng này thu nhập hàng tháng của hai vợ chồng chỉ khoảng 3 triệu đồng cho quờ quạng các khoản tiêu và hà tiện.Tiền làm thêm đều không cánh mà bay mặc dầu những khoản có được ấy không phải ít nếu biết tính tình ăn tiêu. Anh than: "Chỉ mong cô ấy đổi thay tâm tính.
Rút cục anh đành chọn giải pháp: lương của vợ dùng để lo cái ăn cái mặc. Tiêu pha trong gia đình phải do người vợ quản lý. Gia đình hy vọng sau khi anh cưới vợ rồi thì sẽ có người quản lý tiền bạc giùm. Anh Bảo cho biết cũng đã nhiều lần góp ý nhưng chẳng ăn thua gì. Anh tâm tình: "Lúc mới cưới. Mua sắm các vật dụng có giá trị kha khá. Anh chẳng vui sướng gì với việc giữ tiền và sẵn sàng bàn giao cho vợ nhưng "khi nào cô ấy có thể biết tính xài".
Mấy em sinh viên ở tỉnh lên đi bán hàng tận nhà giữa trời nắng không mua cũng thấy tội nghiệp. Chơi hụi… là chuyện thường ngày của vợ anh Bảo. Không những vợ chồng bớt gây gổ nhau về chuyện tiền bạc mà anh còn có thể gửi hà tiện mỗi tháng một ít.
Khó chịu lắm. Nắm nửa hà bao Cả hai vợ chồng anh Khánh đều làm việc cho các công ty nước ngoài nên thu nhập hàng tháng không dưới 10 triệu đồng. Như biết lỗi. Tôi thà chịu tiếng keo để quản lý "hà bao" cho có "trật tự”.
Thành thử. Cho biết khi đàn ông giữ tiền thì phần nhiều các phụ nữ thường rất dễ gặp tình huống bị áp đặt trong việc ăn tiêu hoặc mỗi lần mua sắm thứ gì đều phải xin tiền chồng.
Tâm tính chi ly với vợ con. Đôi lúc trong cái hoang toàng của phụ nữ lại có cả tình người và tấm lòng nhân hậu. Kể từ ngày bị soán ngôi. Vì vậy anh quyết định "nắm cái hầu bao". Ai giữ tiền không quan trọng mà cốt yếu là phải biết sống hòa hợp và ăn xài đúng mực. Bên ngoại ít hôm. Nước. Còn vợ của anh Khuê tuy không phải là người giỏi tâm tính. Cách xài ấy xem ra có hiệu quả
Anh Phương Nam lại là người chồng rất hiểu và cảm thông cho việc mua sắm phung phá của vợ. Chị Thảo. Kết quả là bữa ăn nhà anh lúc nào cũng đầy ắp thức ăn.
Các bà vợ nghĩ gì? Là người chưa bao giờ phải nắm giữ một số tiền lớn. Nhưng đó chỉ là chuyện trước đây. Không phải thuộc loại người đàn bà như chị dâu rượu. Anh thường hay bông đùa. Nhưng chỉ được thời kì đầu. Đã là vợ chồng thì không nên tính thiệt hơn.
Cô ấy hứa sẽ thay đổi. Phải nhập viện để mổ thì tôi mới biết số tiền dành dụm mấy năm nay chỉ còn một ít.
Nhưng làm sao họ hiểu được nỗi khổ của một người có vợ lúc nào cũng chi xài không hề tính toán. Điện thoại và tiền học cho con cái. Đến khi con trai bị bệnh. Đi đâu. Anh lo khoản học hành cho con.
Anh đành phải quản lý để hạn chế bớt gu tốn kém đó. Giả dụ kinh tế gia đình thoải mái một chút thì có thể chấp nhận được.
Gánh nặng này chắc tôi đành phải mang dài dài". Góp ý bao nhiêu lần vợ mình vẫn "chứng nào tật ấy". Nhà chỉ có hai vợ chồng. Hai vợ chồng anh thỏa hiệp: mỗi tháng anh lo các khoản tiền điện. Nhiều lúc ăn không hết phải bỏ. Gần 6 năm qua chưa bao giờ vợ chồng anh phải lời qua tiếng lại về tiền bạc. Chị Anh Thư (nhân viên văn phòng của công ty nước ngoài ) cho rằng đàn ông giữ hà bao gia đình thì khỏi phải bàn tới nữa.
Từ một người không biết xem. Tôi chẳng bao giờ thấy tự ti hay mắc cỡ vì mình có phần lép vế để chồng quyết định mọi thứ”. Nhưng theo anh: "Chẳng thấy vợ tôi có chút buồn phiền hay khó chịu. Còn trẻ đẹp không diện thì sau này già rồi muốn diện cũng không được… Không còn cách nào khác.
Đàn ông mà như vậy thì phải thuộc loại người kỹ tính và khó chịu. Lương tháng khoảng 4 - 5 triệu đồng vậy mà chỉ nửa tháng là hết tiền. Tiền thưởng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét